~~~~~
~~~~~
Đã bao lần tôi ngắm nhìn ngọn nến
Ság bừng lên trong bóng tối đêm đen
Ngọn nến mảnh mai thân nến yếu mềm
Vẫn thắp sáng tim mình thành ngọn lửa
Dẫu thời gian trôi, nến không là nó nữa.
Sẽ ngắn dần và lệ úa quanh thân
Nến vẫn cháy lên, tự đốt chính thân mình.
Cho ngọn lửa mà không hề nuối tiếc
Có phải chăng vì quá yêu mãnh liệt...
Hay ngây thơ, khờ dại, cũng bởi yêu???...
Dù biết đớn đau sẽ phải khóc thật nhiều...
Nến vẫn nguyện hết mình để tình yêu cháy sáng...
~~~~~
~~~~~